春厓堂诗

张以宁[明代]

上天生万汇,何物能报之?shàng tiān shēng wàn huì,hé wù néng bào zhī?

所以古孝子,感兹《蓼莪》诗。suŏ yĭ gŭ xiào zĭ,găn zī《[liăo,lù] é》shī。

况母红芳年,手提黄口儿。kuàng mŭ hóng fāng nián,shŏu tí huáng kŏu ér。

独于霜雪际,回此阳春熙。dú yú shuāng xuĕ jì,huí cĭ yáng chūn xī。

昔为断蓬根,今如芳兰枝。xī wèi duàn péng gēn,jīn rú fāng lán zhī。

母恩虽莫报,子职当何为。mŭ ēn suī mò bào,zĭ zhí dāng hé wèi。

愿将一寸草,化作倾阳葵。yuàn jiāng yī cùn căo,huà zuò qīng yáng kuí。

上以承君宠,下以报母慈。shàng yĭ chéng jūn chŏng,xià yĭ bào mŭ cí。

译文

注释

声明:所有作品(图文、音视频)均由用户自行上传分享,仅供网友学习交流。

春厓堂诗译文

【译文】

春厓堂诗注释

【注释】

春厓堂诗赏析

【赏析】

春厓堂诗背景

【背景】